Luân Tâm

96. bóng lạnh


Thân gửi Nguyễn Bửu Thoại & Ngọc Sương
Cánh Cửa Chân Mây đợi chết chờ
Nghìn xưa bóng lạnh hết hồn thơ
Nghìn sau khóc lấp sông dời núi
Hay khóc đòi chồng mộng cháy mơ

Mưa đêm túi lạnh ny lông
Xác người chết trận còn trong chuyện dài
Đau lời đắng ý chữ cay
Kiến đen kiến đỏ loay quay chia mùi!
Gió đưa mây tới trăng lui
Người đi bóng lạnh kẻ ngồi trống trơn
Còn lòng sâu huyệt nào hơn
Người đau dấu mặt người hờn nằm co
Con côi níu bóng con đò
Lênh đênh không bến dặn dò như không!
Đưa người nước ruộng về sông
Đón ta không nước sợ lòng khói bay
Núi sông bên ấy bên nầy,
Nào đâu ở tận bên Tây bên Tàu?
Ngựa què da cũng xanh xao
Thôi! Đi... Thôi! ở...? Chiêm bao khóc người
Người không ta có buồn cười
Biết đâu chỗ đó không người không ta
Buồn không cửa mở tha ma
Gào ma khóc quỷ quê nhà biển sâu
Người đi vất hết áo sầu
Ta về đeo cái dãi dầu...chưa thua
Mưa như nắng? Nắng như mưa?
Nhớ quên câu chuyện đời xưa bây giờ
Có lòng không sức không cờ
Có cờ không cán còn ngờ dây treo
Sương rừng hôn lính mốc meo,
Lòng bom mắt đạn ghét yêu vô thường
Lính mồ côi đói chiến trường,
Nghìn năm máu vẫn màu tương chấm cà!
Mồ đau mả khóc ông bà
Tự do đỏ lửa hay là bão ngông
Vợ con cha mẹ nát lòng
Ai thèm mơ ước nằm trong quan tài
Gió tan hoa dại cỏ may
Gió tan cát bụi thở dài tan xương
Đêm đoạn trường ngày đoạn trường
Xin cho con vợ bình thường... ngược xuôi!
Luân Tâm

 
MD 04/09/06

Được bạn: vdn 16.4.09 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "96. bóng lạnh"